XtGem Forum catalog

Hắn vẫn đứng đó, vẫn tư
thế đó, khuôn mặt đó, nụ
cười đó... Duyên không
ngờ lại khó nói như vậy.
Không giống Duyên ngày
thường chút nào! Duyên
lấy lại tự tin, cố gắng mỉm
cười nhẹ nhàng:
- Bạn... có thể đi uống
nước với tui tối nay được
không?
Đám con trai lớp hắn phá
lên cười ha hả.
- Ha... ha... Hay thiệt!
Công nhận thằng Liêm đào
hoa ghê bây!
- Chết mày rồi nha Liêm,
có em dụ khị rồi!
Đám con gái chưa kịp
hiểu gì thì hắn lên tiếng:
- Bạn đang muốn hẹn hò
với tui đó hả? Xin lỗi, tui
không rảnh!
Rồi hắn quay lưng đi về
lớp, để lại nụ cười mỉa mai.
Đám con trai đi theo hắn
về lớp, vừa đi vừa cười đùa
đắc ý.
Còn lại Duyên đứng đó.
Duyên thấy mọi thứ quay
cuồng. Duyên không nhìn
thấy gì, không nghe thấy
gì nữa... Duyên chỉ thấy
hai má nóng bừng, mũi
cay cay... Và mắt mờ đi...
Duyên chạy vội đi... Bỏ lại
mọi ánh nhìn soi mói, mọi
cái chỉ trỏ tò mò, mọi nụ
cười chê trách hay
thương hại,... Duyên cắm
đầu chạy. Đám con gái A2
chạy theo, nhưng Duyên
đã vào toilet khóa cửa lại.
Ai kêu cũng không mở
cửa. Đám bạn thấy thương
Duyên, thấy tội nghiệp
cho Duyên, và thấy căm
phẫn cho Duyên! Tụi A2
chỉ còn biết đứng ngoài
nghe tiếng khóc thút thít
của Duyên! Tụi nó hiểu
Duyên đang nghĩ gì,
Duyên cảm thấy thế nào...
Lòng kiêu hãnh của Duyên
từ trước giờ đã bị đánh sập
bởi một tên “đểu”. Tiếng
Duyên cứ thế thút thít,
lúc to, lúc nhỏ...
Chuông reng vào lớp! Tụi
nó gọi Duyên ra, Duyên
vẫn khóc trong đó. Tụi nó
đành lủi thủi về lớp, xin
thầy cho Duyên nghỉ tiết
vì bệnh. Chuông ra về. Cả
lớp A2 kéo đến toilet tìm
Duyên. Duyên vẫn ở trong
đó. Cửa vẫn khóa, nhưng
không nghe tiếng Duyên
khóc nữa. Tụi A2 đứng
ngoài khuyên nhủ, nói với
Duyên đủ điều. Chưa bao
giờ thấy lớp Duyên đoàn
kết như vậy. Cả lớp đứng
trước... toilet. Mấy lớp
khác đi ngang ai cũng
nhìn... Có đứa biết chuyện,
có đứa không. Có mấy đứa
xúm lại hỏi thăm, có đứa
đi luôn... Thầy cô cũng
nhìn, học sinh cũng nhìn...
Tụi con trai A2 thấy ngại
ngại nên về trước... Duyên
vẫn không ra. Trường đã
sạch bóng người... Trời
nắng chang chang... Đám
con gái cũng lần lượt kéo
về, chỉ còn đám bạn thân
của Duyên. Tụi nó nói mãi,
gọi mãi vẫn không thấy
Duyên ra, không nghe
tiếng Duyên. Tụi nó đâm
lo... Sợ Duyên làm điều gì
dại dột. Tụi nó hối hả kêu
réo,... Đang định xông cửa
vào (giống trong phim hay
làm) thì thấy cửa mở,
Duyên ra, mặt mũi không
tèm lem như tụi nó tưởng
mà còn trên mức bình
thường, nếu không muốn
nói là “tươi như hoa”, cứ
như là chưa hề có chuyện
gì xảy ra!?
Tụi con gái thấy lạ quá,
nhưng thấy thương Duyên
quá xá, chắc Duyên buồn
quá hóa... khùng. Đứa ôm
vai Duyên, đứa nắm tay
Duyên, đứa cầm cặp cho
Duyên... Duyên cười:
- Làm gì vậy? Tao tự đi
được mà!
- Tao biết mày buồn! Mày
cứ khóc cũng được, đừng
cười như vậy, tụi tao lo
quá!
- Không sao mà!
- Thiệt không Duyên? Mày
đừng làm tụi tao sợ.
- Không sao! Tao chỉ tức
cái gã đó thôi. Tội gì hành
hạ thân tao cho khổ.
- Mày biết vậy là tốt rồi.
Duyên bắt đầu ghét hắn!
Duyên cũng ngại tụi bạn
trong trường. Nhưng
Duyên quyết coi việc đó
như là “tai nạn đầu đời”.
Duyên sẽ lấy lại tự tin.
Duyên không bỏ cơm,
không ủ rũ cả ngày, không
khóc ướt gối, không đòi
chuyển trường... như
người khác. Đối với
Duyên, ngày hôm đó vừa
khóc, vừa chịu đựng mùi
amôniăc trong toilet là
quá đủ cho “mối tình đầu”
của Duyên - “mối tình”
đầu tiên đến trễ, mãi tận
năm 12, nhưng lại không
đẹp, lại là đơn phương, mà
ngắn ngủi, chỉ có vài ngày,
mà lại bị từ chối như vậy.
May mà Duyên chưa nói
toẹt ra là Duyên thích
hắn. Biết đâu sau này đây
sẽ lại là kỉ niệm đẹp?
Duyên tích cực ăn, tích
cực ngủ,... để hắn thấy
Duyên không vì hắn mà
khổ sở. Nhưng Duyên
cũng tích cực... tập thể
dục để không... béo phì.
Duyên lôi chồng báo cũ
của mẹ ra để “nghiên
cứu”. “Bị từ chối- đối xử với
người ta thế nào?”- đúng
bài Duyên muốn tìm.
Duyên đọc đi đọc lại, suy
nghĩ bài báo. Phải đối xử
với hắn thế nào? Duyên
đọc, rồi lại suy nghĩ, rồi lại
đọc,...
Duyên vẫn không nghỉ lớp
học thêm. Ngày đầu tiên ở
lớp học thêm sau chuyện
đó, Duyên vẫn tươi tỉnh đi
học thêm Toán - nơi
Duyên lần đầu tiên bắt gặp
“nụ cười bí ẩn” của hắn.
Hắn đang vào lớp, nhìn
thấy Duyên, hắn nhếch
môi cười, rồi tới ngồi kế
bên Duyên. Duyên lịch sự
xích vô cho hắn ngồi. Ừ,
Duyên phải chứng tỏ cho
hắn thấy Duyên là người
lớn, chẳng thèm trách con
nít như hắn.
Sáng hôm sau Duyên hí
hửng kể cho đám bạn
nghe về “hành động lịch
sự” của Duyên tối qua.
Đám con gái khen Duyên :
- Chắc hắn bất ngờ lắm!

Tiep>>